Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

Nỗi khổ của bác sĩ tâm th��n

Tôi là tác giả bài viết "Làm bác sĩ 15 năm chưa cưới được vợ vì quá nghèo" đăng trên VnExpress. có rất nhiều bình luận, khúc mắc, tôi xin được viết tiếp câu chuyện cuộc đời để độc giả hiểu, bạn teen xem xét lúc chọn nghề.

Cách đây 15 năm, cầm tấm bằng thầy thuốc đa khoa trong tay ứng tuyển thật khó vì tôi ko có "mối quan hệ" và các hội viên trong gia đình quá nghèo. Sau khi ứng tuyển khắp nơi, tôi xin được công việc làm thầy thuốc ở một phòng khám đa khoa thần kinh ở một tỉnh nghèo. Tôi hân hoan vui mừng lúc có công việc. Có thể nói nhiều năm tháng đầu đời tới công sở bác sĩ ở đây là quãng đời đẹp nhất của tôi, gắn bó nhiều kỷ niệm vui buồn.

Chứng kiến những mảnh đời quá đen đủi, thấy mình rất may mắn khi được học hành trở lên thành bác sĩ, còn có phụ huynh, anh chị em trong gđ. Tôi nguyện cố hết sức tận tình, ra sức học tập để tương hỗ bệnh nhân. Nhờ sự nỗ lực của bản thân, sự quyến khích trợ giúp - hỗ trợ tận tình của ban tổng giám đốc, các đồng nghiệp trong phòng y khoa nên chuyên môn tôi rất vững. Tôi được lãnh đạo tín nhiệm, đồng nghiệp quý mến giao những trọng trách trong khám chữa bệnh.

Nghề bác sĩ là ước vọng của đa số mọi người, dù thế y sĩ tâm thần lại là nghề hiểm nguy, giỏi tâm lý và chịu đựng trong thế giới người điên. chữa trị cho bệnh nhân không chỉ những là nhiệm vụ, trách nhiệm mà còn là tình thương. lúc ban đầu đi làm tôi rất sợ đến bệnh viện, các lần tôi bị bệnh nhân quở mắng, thiệt hại và đánh đập; nặng nhất là chấn thương đầu, gãy 4 răng cửa, chảy máu mũi phải nằm phòng y khoa 2 tuần để chữa chạy và theo dõi có bị chấn thương sọ não hay không.

Có lúc đến giờ nghỉ trưa, tôi "được" bệnh nhân thần kinh duyên dáng bị thất tình đứng phía sau ôm hôn, rờ mó và cắn vào gáy rồi nói "chồng ơi về nhà ăn cơm đi, ở đây em buồn lắm". Và còn rất rất nhiều chuyện nguy hại, bi hài khác nữa mà toàn bộ nhân viên trong phòng y tế phải chịu chứa.

Gắn bó với người thần kinh mọi ngày, thấy những chuyện diễn ra như thế là thông thường, rồi thấy quen, chúng tôi cảm giác thương họ hơn. Nếu tôi cũng rời xa nơi đây thì sẽ có các thầy thuốc nào dám gắn bó lúc mà tổng số lượng bác sĩ ra đi càng ngày càng lớn hơn bác sĩ mới vào làm.

Gắn bó với thế giới người điên 15 năm 2016, tôi gần như mắc bệnh nghề nghiệp vì luôn căng thẳng thần kinh do mỗi ngày tiếp xúc với họ, phải giải đáp nhiều câu hỏi bất nghĩa. Có khi tôi bị nhiễm trạng thái nói bừa phứa, than phiền, kể lể, có lúc còn thẫn thờ, mất hồn như bệnh nhân. những lần tôi còn phải "giả điên", "giả làm người yêu" để "làm bạn", "tâm sự" với bệnh nhân, phải đặt mình vào tâm trí của người bệnh mới hiểu được bệnh sử, tâm lý mà điều trị cho hiệu quả.

Tuy làm việc nguy hại, cực nhọc vậy nên tuy vậy chúng tôi được đãi ngộ rất thấp và chẳng thể sự quý trọng của xã hội, có khi còn bị miệt thị. lúc đến trường thêm văn bằng, nghiệp vụ thì các cán bộ y tế ko phải ngành thần kinh nhìn phía chúng tôi với ánh mắt dị nghị, cười trêu tức. bạn hữu hỏi làm nghề gì thì tôi nói làm y sĩ đa khoa và chuyên về điều trị đau đầu, mất ngủ, stress. lúc bằng hữu biết tôi làm tại phòng khám thần kinh, từng ngày phải tiếp xúc với các bệnh nhân thất thường về tâm lý, họ cũng ngại gặp, tiếp xúc với tôi.

Lúc đầu mới làm quen với cô gái nào tôi cũng nói vậy nên, đến lúc biết tôi là y sĩ tâm thần thì cô nào cũng dè chừng, ái ngại, lại thêm gia đạo đói nghèo phải tại trọ, có đông các bạn em ở quê nên không có đàn bà nào muốn lấy tôi làm chồng. Ngay cả nhiều bác sĩ nữ y khoa dự phòng mới về phòng khám bệnh công tác còn ko muốn nghiên cứu tôi huống hồ những người ngoài ngành.

Có một kỷ niệm tôi luôn nhớ mãi, ban đầu có cô gái mới quen tôi vinh dự giới thiệu cho bạn bè người thân bạn trai mình là bác sĩ, dự định năm tới thành hôn. khi biết tôi là y sĩ tâm thần, cô đến cơ sở y tế chơi để tìm hiểu việc làm của chồng sau này. chứng kiến công việc tôi tiếp xúc với bệnh nhân thần kinh hàng ngày làm cô lo sợ, không biết sau này có tác động đến vợ con không. bệnh viện thì xa trung tâm, tiền đề vật chất nghèo nàn lạc lậu, toàn gặp các người điên, có các phòng giam bệnh nhân nặng như nhà giam làm cô ái ngại, ko giám đến phòng khám lần nữa và xin được giã biệt với tôi.

Có những bạn đọc bình luận trên VnExpress rằng y sĩ giỏi thì ko nghèo, làm chính phủ - nhà nước và làm thêm dịch vụ, phòng y tế tư lương lậu cực kỳ cao hoặc mở phòng mạch riêng. mặc dù thế chuyên khoa thần kinh đâu có phòng khám bệnh tư mà làm. Tôi từng hiệp tác với đồng nghiệp mở phòng mạch vài tháng rồi bỏ do vỡ nợ, ko có bệnh nhân. đa số bệnh nhân thần kinh đều người nghèo nên không có điều kiện để chữa bệnh.

Nhiều gđ khá giả có con em bị mắc thần kinh nặng đang được về chúng tôi chữa trị, theo dõi thời gian dài rồi lành bệnh. mặc dù thế người thân ko xem lành bệnh là do thầy thuốc giỏi, nhiệt liệt. Họ nghĩ do đi xem thêm "thầy" và được "thầy" "phán" làm nhiều "việc lạ" tốn cả chục, có khi hàng trăm triệu nên con em họ mới lành bệnh.

Không biết tôi còn giữ mình được bao lâu nữa, có còn có mối quan hệ thân thiết lâu dài với "thế giới người điên" nữa hay không. Chỉ có những người quả cảm, trái tim hiền lành mới làm được việc làm đầy tình thương, bổn phận này. cho tới nay, đồng nghiệp và tôi đã làm được những điều đó.

Một y sĩ tâm thần

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét