- Nước mắt của trò…
- Ngành giáo dục cố chặn lạm thu
Nước mắt của trò…
Ngành giáo dục cố chặn lạm thu
-
Nước mắt của trò…
-
Ngành giáo dục cố chặn lạm thu
Mới đây nhất, Sở GD&ĐT tỉnh Khánh Hòa chú ý GV tuyệt đối chẳng thể trực tiếp nhắc học trò nộp các khoản tiền trong niên học. Thay vào đó, nhà trường phải có công văn bỏ vào bì thư gửi đến phụ huynh học trò. Đây dễ thường là tin mừng với GV tỉnh nhà. thế nhưng, câu hỏi đặt ra là: Liệu GV có thể hoàn toàn thoát khỏi chuyện đồng tiền giữa nhà trường và phụ huynh hay ko?
Từ bao giờ chẳng biết, nhiệm vụ thu nộp những khoản được "khoán trắng" cho GV chủ nhiệm. Công khai nhiều khoản thu, giải trình với cha mẹ, thu tiền từ học trò, giục giã tiến trình xây dựng nộp… bỗng trở thành nghĩa vụ bất khả kháng của GV. bất kì mối quan hệmqh nào liên quan đến "tiền" thì lẽ đương nhiên là vô cùng nhạy cảm.
GV biến thành "kẻ đòi nợ" và bố mẹ, học trò đương nhiên là "con nợ". Thầy có thể nào ko "đòi nợ" khi lời nhắc nhở từ nhẹ nhàng đến nghiêm ngặt của nhà trường luôn đốc thúc sau lưng? Danh sách lớp nào nộp đủ, lớp nào còn thiếu, thầy cô nào hoàn tất việc thu nộp, GV nào chậm trễ được cập nhật hằng tháng. Tên lớp, tên GV "được" đề cập đến vài lần trong cuộc họp hội đồng sư phạm vì thu chậm, nộp chậm.
Có trường còn đặt ra chỉ tiêu mỗi học kỳ thu bao nhiêu phần trăm tổng số tiền, cứ thế mà nhân lên. Đạt tiêu chí nộp thì có thi đua; ko đạt thì trừ điểm, hạ thi đua. GV chẳng thể nào thoát cảnh nhắc tiền, "bêu tên", đòi nợ trong muôn nỗi dằn vặt, chạnh lòng.
Học sinh có muôn vàn tình cảnh gđ. Có em mở miệng xin tiền nộp đã có ngay; có em năn nỉ ỉ ôi vẫn bị phụ huynh hẹn vì chưa bán kịp tạ thóc, con heo… GV hiểu điều đó hơn ai hết tuy thế cấp thiết là cấp trên có hiểu và cảm thông cho thầy và trò không?
Từng là con nhà nghèo bị thầy cô nhắc nhở vì thiếu tiền nộp, tôi hiểu hơn ai hết nỗi lo nơm nớp mỗi lúc đến tiết của GV chủ nhiệm. Ngày ấy, tôi cũng đã nhiều lần bị "bêu tên" giữa lớp, bị "điểm danh" trong danh sách thiếu tiền, bị xét hỏi vấn đề vì sao nộp chậm, bị yêu cầu "hứa" bao giờ nộp đủ…
Vậy mà giờ đây trở thành GV, chính tôi lại phải gieo các xúc cảm tiêu cực ấy lên học trò của mình. Tôi đã làm mướn việc "đòi nợ" ấy hơn 10 năm, "bêu tên" học sinh thiếu tiền không biết mấy nhiêu lần, vài dạo bỏ tiền túi bù vào khoản còn thiếu, vài dạo kêu gọi học trò giúp đỡ bạn nghèo để đảm bảo chỉ tiêu… thú thật, chưa bao giờ tôi có được cảm nhận thấy thoải mái, dễ chịu trong xử sự với học trò quanh chuyện "tiền trường".
Tôi vẫn nhớ như in lần cô và trò nhìn nhau cười như mếu trong phòng hội đồng. Số là thầy hiệu trưởng trường tôi rất quy tắc tới việc thu nhiều khoản, buộc phải đảm bảo trăm phần trăm. khi kỳ thi học kỳ năm hết xảy ra, trước buổi thi thứ 1, hầu hết học sinh thiếu tiền nộp đã bị mời về phòng hội đồng để viết cam kết nộp tiền. Trò nhìn cô giáo chủ nhiệm như cầu cứu, cô nhìn trò cười gượng vì… bất lực.
Ai là người trong cuộc hẳn rất thấm thía nỗi khổ của GV lúc phải trực tiếp thu tiền học trò. Giấc mơ lớn của người GV đơn giản lắm, đấy là chú tâm lo chuyên ngành và vui vẻ trong giờ lên lớp cùng học trò. Hãy "giải phóng" stress và nỗi buồn phiền "tiền trường" cho nhà giáo!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét