Thứ Hai, 5 tháng 6, 2017

Ông Trần Đăng Tuấn: không n��n bỏ biên chế với thầy giáo vùng cao

Ông Trần Đăng Tuấn, người lâu năm có mối quan hệ thân thiết với công tác thiện nguyện ở vùng cao, góp ý về đề xuất bỏ biên chế giáo viên của BGD&ĐT. 

Tôi ko muốn nói điều này, vì ít những nó sẽ tổn thương nhiều người tôi kính trọng. tuy nhưng cần phải nói.

Tôi đã gặp phần lớn mọi người rất trẻ, quê tại đồng bằng, lên đến tận những bản xa xăm làm thầy giáo. Họ rất thiếu thốn, khó nhọc, nhất là các cô giáo trẻ. không chỉ những thiếu về điều kiện sống, họ còn dễ lỡ dở cả đầm ấm riêng tư.

Có câu "Chim khôn, chim đậu cành mai. Gái khôn gái đậu cầu vai biên phòng...", là đề cập những cô giáo may mắn có yên ấm đôi lứa với đội viên biên phòng. thế nhưng không phải ai cũng được thế. Có những vùng, chỉ nhiều đồn biên phòng mới có những chàng trai người Kinh. Do khác lạ văn hoá, việc thành đôi với trai bản địa là rất hiếm.

Tại sao họ vẫn lên và tại lại, có khi hàng chục năm, có lúc là mãi mãi? Nếu nói do hoài bão, do tấm lòng với trẻ vùng cao, như là trong các bài ca, áng văn, thì cũng không sai. Sau nhiều ngày tháng rất là khó khăn lúc đầu, họ dần gắn bó với trẻ, họ thương yêu, họ thích nghi dần.

Nhưng phải nói thật là họ khi vươn lên vùng rừng xa núi thẳm, phần cần thiết là do được vào biên chế. Thiệt thòi nhiều, tuy vậy đổi lại họ có một địa điểm và việc làm ổn định. Rồi đại đa số họ hy vọng được dần luân chuyển về nhiều vùng trung tâm hơn.

Lý thuyết thì từng có chế độ nam 5 năm, nữ 3 năm tại vùng sâu thì được luân chuyển về cội nguồn vẫn sẽ làm giáo viên. cơ nhưng mà chế độ ấy ít lúc thành hiện thời. ở quê họ luôn không thiếu thầy cô giáo. Sau lâu năm ở bản, được dịch chuyển dần về những thị trấn, tâm điểm của tỉnh, tiện đường về quê hơn, đã là may mắn.

Thời gian vừa rồi, do việc di chuyển miền núi tốt hơn các, sự cô đơn phân cách giảm đi, số thầy giáo chủ nhật về nhà định cư thị trấn tăng thêm. mặc dù vậy vẫn còn cùng cực lắm, nhất là với giáo viên quê ở tận những tỉnh đồng bằng và chưa lập gia đình.

Giáo viên cứ dân tộc ngày một nhiều lên, tuy vậy như tôi thấy, gánh nặng lo toan cốt yếu của nghề dạy học vùng cao hiện vẫn trên vai giáo viên người gốc miền xuôi lên làm việc. những nơi, 100% giáo viên măng non là người gốc xuôi. tại tiểu học, tỷ lệ này cũng nhiều nơi sắp vậy nên.

Tôi không có ý kiến - quan điểm về việc chuyển sang tự gia chủ sự, bỏ chế độ biên chế với nhiều nơi học tập công lập tại thành phố, bán kính đông nghẹt cư dân. mặc dầu việc đó cũng rất cần cẩn trọng. dù vậy trong tương lai còn rất dài, có biên chế nhà nước là một báo ơn với người lên bản làng xa dạy học. Họ đã chịu quá những thiệt thòi rồi, nếu không trong biên chế, mọi cái do hiệu trưởng quyết định, hãy đặt mình vào vị trí địa lý họ mà cảm tưởng.

Sắp xếp ai đi bản nào đã là một quyền lớn lao của hiệu trưởng. phần đông hiệu trưởng là nhiều người còn hiến dâng nhiều hơn và thương đồng nghiệp. cơ mà nếu quyền giữ hay cho nghỉ việc cũng do hiệu trưởng quyết định, thì ở chỗ nào thiếu chút công tâm, ở đó có thảm kịch của những giáo viên rời nguồn cội lên vùng cao.

Có thể lải nhải về chất lượng giáo dục. tuy nhưng ở những bản làng xa xôi, chất lượng thời nay là vấn đề trẻ có đến trường không và có người vững dạ dạy trẻ không. các đêm đông, cô đơn bên bếp lửa, trong nhiều căn phòng dày đặc khe hở lạnh, thầy giáo cắm bản sẽ nghĩ gì khi biết bất cứ lúc nào cũng có thể lại hai bàn tay trắng về quê, nơi từ đó họ ra đi với động lực là gian lao nhưng thành người của chính phủ, chẳng phải lo đuổi việc?

Tôi biết mọi cái còn tại ý định, thử nghiệm. mặc dù thế với giáo viên vùng cao, tôi cho là hiện giờ và rất lâu nữa, chuyện bỏ biên chế chỉ đề cập cũng ko nên, chưa thể. thử nghiệm cỡ nào tại nhiều thành phố là việc của BGD&ĐT, tuy nhiên Bộ trưởng nên nói rõ rệt một điều: nhiều vấn đề này chưa đề ra và sẽ không đặt ra trong không những một nhiệm kỳ Bộ trưởng, với địa phận dạy học vùng cao, vùng sâu.

Trần Đăng Tuấn
Chủ tịch HĐQL Quỹ trò nghèo vùng cao

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét