Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

Đâu rồi trách nhiệm, tình thương?

Cháu bé bị gãy xương đùi phải giải phẫu, nẹp vít. Người làm cha, làm mẹ hẳn là đau lòng, xót xa. tuy vậy chính thái độ và cách xử lý vụ việc của cô hiệu trưởng đã buộc g/đình phải gửi đơn kêu cứu khẩn cấp.

Một lời xin lỗi thật lòng, thái độ nhận nghĩa vụ thành khẩn cùng sự quan tâm, săn sóc của nhiều người có liên quan sẽ là liều thuốc xoa dịu nỗi đau và cả cơn giận của học trò và cha mẹ. Điều đáng buồn là chúng ta trông thấy tận mắt sự thoái thác trách nhiệm của cô hiệu trưởng: chắc chắn quả quyết cháu bé bị ngã do vui đùa, phát phiếu khảo sát minh chứng nhà trường vô can… các lá phiếu khảo sát diễn biến với kết quả trăm phần trăm thầy giáo cùng học sinh khẳng định ko có xe bốn bánh ra vào sân trường trong giờ ra chơi vừa vô lí vừa phản tác dụng.

"Lá bùa hộ mệnh" này hoàn toàn mâu thuẫn với lời của cháu bé bị ngã: một chiếc taxi màu xanh đụng trúng, trên xe có cô hiệu trưởng và thầy giáo khác. trẻ em không dám nói sai sự thật, hóa ra người lớn nói phét ư? lẽ nào vậy, vì theo tình hình mới nhất thì cô hiệu trưởng "mới nhớ ra" có taxi đi vào trường và vẫn quyết đoán chẳng hề có va chạm nào khi cô còn ngồi trên xe (?) .

 Vết thương của em học trò càng đau hơn khi người hiệu trưởng đã cố gắng nói lảng

Vết thương của em học sinh càng đau hơn khi người hiệu trưởng đã cố hết sức né tránh

Chúng ta có thể thương cảm cho sức ép của người thủ trưởng lúc có bất kỳ một sự cố đáng tiếc nào xảy ra trong nơi cơ quan làm việc, doanh nghiệp mình điều hành. Nỗi phiền muộn lúc đối mặt với dư luận và cái khó, cái khổ khi xử lý hậu quả luôn là một cung đường chông gai. tuy nhưng điều đó không tức là thấy khó mà lùi, sợ căng thẳng mà lẩn trốn nghĩa vụ!

Trước lúc là một người lãnh đạo, cô hiệu trưởng là một người thầy và một người mẹ. Tình thương so với đứa học sinh nhỏ gãy xương đùi phải chuyển viện, giải phẫu và nẹp vít đâu? Sự hỏi han ân cần, sự chăm nom lo âu, nỗi day dứt ăn năn lớn đến đâu trong cô? chúng tôi chỉ đọc được nhiều dòng tin khô khan từ chính người cha của cháu bé: "Con tôi bị thương ngày 1-12… chỉ có thầy giáo chủ nhiệm vào thăm với tư cách mỗi người. Ngày 20-12, lúc tôi có đơn kêu cứu gửi nhiều nơi thì cô hiệu trưởng mới việc di chuyển với gia đình để thăm con tôi…".

Trách nhiệm thực sự là hai chữ ẩn chứa sức nặng và stress khủng khiếp. trách nhiệm đòi hỏi một người lãnh đạo phải luôn "đứng mũi chịu sào", sáng suốt tìm hướng xử lý vụ việc sao cho thấu tình đạt lý. Dù tuyệt giao hay cố ý thì người lãnh đạo cũng cần quả cảm thừa nhận nhiệm vụ, dám chịu bổn phận. Đó mới là tấm gương soi quan trọng cho giáo viên và học sinh.

Mai Lê

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét